Về quê – Tác giả Oceano
– Mệt đéo tả được. Tôi nằm vật ra giường, đúng vậy mệt đéo biết tả như thế nào. Hơn một tiếng hì hục, thay hai cái bao mà cái buồi vẫn trơ trơ, trong khi con bé Thu cũng rên khàn mẹ nó tiếng. – Thế đéo nào mà tao bào như vậy mà mày chẳng có tí nước nào vậy. Mà tao đéo hiểu luôn, sao có lúc mày tuôn ra như thác lũ? Hôm thì khô như khe suối mùa đông vậy? Tôi quay sang con bé Thu cũng đang hổn hển thở vì mệt, nó không mệt vì làm tình mà mệt vì giả vờ rên. – Hôm nay em bị gọi đi sớm, kịp ăn mỗi mỗi cái bánh mì, nước cũng chẳng được uống, anh bảo em lấy đéo đâu ra nước mà bôi cho anh. – Tao đã bảo mày hôm nào mệt...