Tâm sự bạn đọc

Những người đàn bà đã đi qua đời tôi

Tôi tên Bình, năm nay 22 tuổi, là sinh viên của một trường đại học cũng có tiếng ở TPHCM, tôi là dân quê gốc miền Trung, thân hình tôi không có gì nổi bật so với nhiều bạn bè cùng trang lứa, cao 1m66, khuôn mặt dễ nhìn, da hơi trắng (không phải là công tử đâu nha, vì tôi cũng làm việc tất bật khi ở quê và cũng như khi vô Sài Gòn, có lẽ da tôi không bắt nắng nên tôi cứ đầu trần, không khẩu trang mà cứ như vậy đi học). Hồi đó tôi thường xem tivi, tôi thường thấy chị trong chương trình quảng cáo, mà lúc nào cũng gặp, sáng chiều tối hễ mở tivi lên là bắt gặp, tên tuổi lúc đó của chị nổi như cồn nên chắc công ty nào cũng muốn mời chị tham gia quảng cáo. Tự...

Hình xăm Người đàn bà ác quỷ – Tác giả Khôi

Phần 1 Câu chuyện bắt đầu từ giữa năm 2009… Hai thằng bạn thân cùng là học sinh cá biệt của trường, vì trốn học, chơi game, đi chơi với gái, karaoke, đua xe, chém nhau vì gái, quậy phá tài sản nhà trường, đã bị đuổi học… và từ đó hai thằng bạn thân không nghề nghiệp, suốt ngày ăn chơi, báo hại gia đình… kết cục là bị đuổi ra khỏi nhà… Hai thằng chơi rất thân với nhau từ rất lâu… mình tên K, nó tên C… Đi đâu cũng đi chung, nếu là người ngoài chắc có lẽ nhìn vào cứ tưởng 2 thằng gay, sau hôm bị đuổi ra khỏi nhà, hai thằng lang thang không nơi nương tựa… trong túi hai thằng cộng lại chỉ được tầm 200k… C: Bây giờ đi đâu đây? K: Mày hỏi tao, tao hỏi ai. C: Đm mày…...

Em Vân dâm đãng – Tác giả Xuân Hùng

Phần 1 Thằng bạn nối khố với mình tính tình ngay thẳng, trung thực, thẳng thắn, thật thà, dũng cảm, yêu cấp trên – mến cấp dưới, yêu thương đồng loại… vv… vv… Vậy nhưng hơn ba chục rồi mà vẫn chưa yêu đương gì. Thế mà đùng một cái hôm cuối tuần trước rồi nó gọi cho mình nói tối nay đi chơi với nó, nó giới thiệu vợ sắp cưới của nó xem có duyệt được không: Choáng… suýt chút nữa thì rơi cmn điện thoại… Mình nghĩ, thẳng thừng ra thì tầm này ông chịu yêu là tốt lắm rồi. Chứ giờ thì ai mà chả duyệt. Duyệt mạnh là đằng khác. Đẻ được là được. Nhưng nó yêu lúc nào mà lại cưới vội thế??? Ngay lúc đó mình định lên facebook đăng dòng trạng thái: “Có biến” rồi tag toàn bộ tập thể anh em...

Cô gia sư dạy tiếng Nhật

Mình xin bắt đầu câu chuyện từ hồi mình học xong cấp 3. Cấp 3 thì cũng có nhiều chuyện hay muốn kể, nhưng kể cái thì lộ ngay. Mình là 1 thanh niên 9x sinh ra và lớn lên ở Hải Phòng. Học xong cấp 3 mình thi trượt đại học vì có học hành gì đâu, suốt ngày bóng bánh, fifa, halflife, đế chế mà. Nhưng phải đính chính lại đéo phải là do mình học dốt nhé, 9 năm cấp 1, cấp 2 đều học sinh giỏi cả ấy. Chẳng qua ham chơi nên lười thôi. Nhớ như in hồi cấp 2 thấy mấy đứa thi trượt đại học thì cười nhếch mép nói với mẹ: “Có thi đại học mà cũng trượt nhỉ” Hồi ấy học giỏi tự tin vãi lồn. Đến lúc tạch cái không dám nhìn mặt ai nữa. Còn về phần con người...

Hồi ức: Ngày đó ta bên nhau

Đây là chuyện xảy ra với tôi cách đây cũng đã lâu, tôi cố gắng nhớ lại thật chi tiết rồi kể lại. Văn của tôi không được tốt, viết theo những gì mà tôi nhớ lại, mong các bạn thông cảm. Vì cũng còn nhiều việc phải làm nên chuyện viết không được liên tục. Nhưng tôi sẽ cố gắng viết mỗi ngày một chút. Các bạn đọc và cho ý kiến, khen chê em đều lắng nghe, cái quan trọng là em được sống lại ngày xưa, điều mà thời gian qua mải mê với cuộc sống hiện tại nên không có thời gian nghĩ đến… … Đó là năm 2003, tôi bắt đầu bước vào năm thứ 2 ĐH tôi quyết định chuyển ra ở một mình, trước đó tôi ở cùng cậu mợ tôi, nhưng vì đi lại hơi xa vả lại bước sang năm thứ...

Nhung – Tác giả Oceano

Hôm nay đội bóng của hai con tôi sẽ thi đấu trận chung kết để kết thúc lớp mẫu giáo, chuẩn bị chuyển sang hệ cơ sở. Ngồi trên khán đài ôm con gái út hơn hai tuổi trong lòng, con bé liên tục bi bô, rồi lại hét phấn khích cũng tôi mỗi khi tôi vẫy tay hét lên cổ vũ mỗi khi con trai tôi ghi bàn, bàn tay mũm mĩm xinh xắn cầm chiếc cờ vẫy rối rít. Sau đó ánh mắt tôi lại dõi theo bóng dáng uyển chuyển duyên của vợ, khi cô đang đi qua những hàng ghế để ra ngoài mua nước. Cô thỉnh thoảng ngoái lại nhìn bố con tôi, khuôn mặt rạng rỡ cười trước khi khuất sau cánh cửa, tôi lại đưa mắt nhìn xuống sân, nơi hai con đang thoăn thoắt chuyền bóng qua lại. Tám năm từ khi...

Về quê – Tác giả Oceano

– Mệt đéo tả được. Tôi nằm vật ra giường, đúng vậy mệt đéo biết tả như thế nào. Hơn một tiếng hì hục, thay hai cái bao mà cái buồi vẫn trơ trơ, trong khi con bé Thu cũng rên khàn mẹ nó tiếng. – Thế đéo nào mà tao bào như vậy mà mày chẳng có tí nước nào vậy. Mà tao đéo hiểu luôn, sao có lúc mày tuôn ra như thác lũ? Hôm thì khô như khe suối mùa đông vậy? Tôi quay sang con bé Thu cũng đang hổn hển thở vì mệt, nó không mệt vì làm tình mà mệt vì giả vờ rên. – Hôm nay em bị gọi đi sớm, kịp ăn mỗi mỗi cái bánh mì, nước cũng chẳng được uống, anh bảo em lấy đéo đâu ra nước mà bôi cho anh. – Tao đã bảo mày hôm nào mệt...

Gia đình nhỏ – Tác giả Oceano

“DCM!” Tôi không khỏi buột miệng chửi cái thời tiết vừa lạnh, vừa mưa này. Chiếc xe cà tàng gia cố để chở hàng với cái đèn pha mờ ảo chẳng thể soi rõ được được đường, làm cho tôi lao vào hòn đá chiếc xe chòng chành rồi trượt một đường xuống dệ cỏ làm người tôi đập xuống mặt đường trượt đi trong nước bùn đau điếng. Vừa lạnh cóng vừa đau rát, phải khó khăn lắm tôi mới gượng đứng dậy được, ngán ngẩm nhìn con đường liên tỉnh bị những chiếc xe tải quá tải tránh thu phí cao tốc cày nát chỉ sau hai năm đưa vào sử dụng, những cái ổ trâu, ổ gà đọng đầy nước mưa. Còn một đoạn nữa mới đến nhà tôi, nghĩ đến đứa con gái bé bỏng nhờ bà hàng xóm trông hộ tôi lại càng nóng ruột....

Những người con gái tôi không thể quên

Tôi sinh ra ở vùng quê nghèo Nho Quan – Ninh Bình, thuộc thế hệ 7x. Đến năm 6 tuổi thì ba mẹ chuyển ra thị xã Ninh Bình ở (bây giờ là Thành Phố). Nhà tôi ở mặt đường (xin phép không nói cụ thể) 2 tầng 1 gác xép (ngày xưa xây nhà hay xây gác xép). Mọi chuyện hồi nhỏ không có gì đáng kể, ba mẹ tôi chỉ có duy nhất mình tôi nên ngay từ nhỏ tôi đã có phòng riêng để ở và gác xép là nơi tôi dùng để học. Lúc bé cũng chỉ mấy trò trẻ con như rình xem đàn bà phụ nữ tắm, theo các anh lớn đi rình đôi… Câu truyện của tôi bắt đầu từ hè năm lớp 7 lên lớp 8 năm 1991 lúc đó tôi 14 tuổi. Năm đó, tôi nhớ đầu hè vừa đi đánh...

Lấy vợ người Hải Phòng

Phần 1 Chỉ nghĩ đến vợ tao thôi mà nước đái cũng đầm đìa cả hai lớp quần. Tao sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Thế hệ cuối 7x. Sống luôn ở phố Aladanh và cây xi lanh. Nói đến đây chắc ai cũng biết chính là khu Thanh Lương – Thanh Nhàn thần thánh, chỉ cần đi đánh võng thôi là cũng sượt qua mấy cái kim tiêm rồi. Hồi rộ lên các tụ điểm nghiện tràn về, cũng có bà dính AIDS mà đéo hiểu vì sao. Về chồng đánh cho tan xác pháo đổ tội cho đi phò, cả họ đòi đem ra lăng trì, cạo đầu bôi vôi, đem sông Hồng thả bè trôi sông. Hồi ấy chỉ cần nghe đến Sida nghĩa là chết. Cứ xác định nghiện là AIDS con mẹ nó rồi. Tao thì đéo có gì ngoài mác con nhà...

Phá trinh lớp trưởng

Mình xin phép được bỏ qua phần giới thiệu các kiểu nhé, mình xin vào thẳng câu chuyện luôn, hồi đó mình đang học cấp 2 chính xác là lớp 7, mình chuyển vào cái lớp đó, vừa vào đến lớp thì mình đã ấn tượng ngay với nàng lớp trưởng, dáng người thanh mảnh, da trắng, tính tình lại dịu dàng nên mình nghĩ cũng nhiều thằng như mình. P làm lớp trưởng, rất được thầy cô bạn bè quý mến… Cũng như bao người khác thôi, và mình đã nhanh chóng có cảm tình với nàng lớp trưởng tên P. Mình cũng có được lợi thế hơn bọn nó một chút đó là mình đẹp trai, trong cái thời điểm đó thì có thể nói là nhất lớp. Nhưng mà tính mình nó nhát gái, P đứng gần là loáng quáng hết cả lên rồi chứ đừng nói...

Chị chủ nhà

– Alo… Chị đang làm gì thế? – Chị đang ở ngoài cửa hàng. Em thì sao? – Mai em đi Thanh Hóa công tác vài ngày. Tối nấu cơm em nhá. – Vậy à? Em đi đến đâu rồi? – Em vừa mới rời công ty thôi. Về nhà lấy quần áo rồi em ra bắt xe luôn. – Uhm. Về sớm chị chờ cơm. – Ok chị. Thế là tôi mê mải chạy ra bến xe Giáp Bát, bắt xe về Ninh Bình trong chiều hôm đó. Ngồi trên xe tôi nghĩ lại câu chuyện của mình mà thấy bâng khuâng. Trước tôi học ĐH Xây Dựng, ra trường xin làm việc tại một công ty nhà nước. Trong ý nghĩ của thằng sinh viên mới ra trường đầy ắp những ý tưởng lớn lao, đại loại như xây một tòa cao ốc trọc trời chẳng hạn. Vài...

Ngân

Nó tên Hiếu, sinh năm 1994. Nó sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường nếu không muốn nói là nghèo hơn so với chúng bạn cùng tuổi. Tuổi thơ của nó thiếu thốn về mọi thứ làm nó biết quý trọng những gì nó có. Sau này bố mẹ mới buôn bán được thì mới khấm khá đôi chút. Chứ hồi nhỏ khổ lắm, mọi thứ trôi qua đến khi nó vào cấp 3. May mắn là nó đỗ trường điểm của thành phố với số điểm đáng tự hào. Bố mẹ nó mừng lắm. Nó còn chẳng tin là nó đỗ vì nó ngu văn từ nhỏ. Nghĩ đến môn văn mà phát phiền ra. Hồi nhỏ có lần viết bài xong nó chẳng nhớ nó viết gì nữa. Đến khi trả bài cô giáo đọc bài của nó như một cách để phê bình...

Sông quê

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình không mấy khá giả. Ba tôi mất vì tai nạn khi tôi còn nằm trong bụng mẹ ở tháng thứ 8. Vì thế tôi chẳng biết gương mặt thật của ông ấy trông như thế nào, nhưng mỗi khi tôi nhìn vào gương thì tôi cũng phần nào cảm nhận được rằng ba tôi chắc chắn là một người đàn ông rất đẹp trai. Cuộc sống của gia đình tôi khá là vất vả. Mẹ tôi là lao động chính nên phải đi làm cả ngày để chăm lo cho bà ngoại và tôi. Ngoài số tiền ít ỏi kiếm được cho tôi đi học thì mẹ còn phải lo lắng từng bữa ăn sao cho đủ chất dinh dưỡng để con mình phát triển một cách bình thường và khỏe mạnh. Tôi là con một, là niềm hy vọng...

Đụ gái cơ quan

Ai cũng có một thời trẻ trai, một thời thanh xuân của cuộc đời. Khi đó cuộc chiến giữa phần con và phần người đang ác liệt. Năm tôi mới ra trường đại học, nhận công tác vào một cơ quan mà 80% là nữ, mà lại toàn 18 – 25 mới chết cái phần con trong tôi không chứ. Làm kỹ thuật, sau 3 tháng thử việc, 6 tháng tiếp theo chứng tỏ được năng lực, tự nhiên có một quả tên lửa gắn ở phía sau… xốc tôi lên làm xếp. Chuyện kể ra bây giờ ít ai tin, nhưng tôi ra trường vẫn còn zin vì hồi đó nói thật, cầm tay được ai đó là thành công đến một nửa, không thoải mái và hiện đại như bây giờ, nhìn mà thèm. Làm kỹ thuật, còn trẻ và nhiệt tình, lấm lem dầu mỡ, lăn lê...