Chạm…! – Tác giả Thiên Hạ Du Mục
Dưới bầu trời âm u, chỉ còn sót lại vài tia nắng sớm mỏng như tấm lụa, phủ nhẹ lên khuôn viên rộng lớn, căn biệt thự sang trọng toát ra vẻ uy nghi không khác gì một tòa phủ quyền lực. Tiếng suối nhân tạo róc rách hòa cùng tiếng lá khẽ đung đưa trong gió, nhưng sự yên bình ấy chỉ tồn tại ở bề mặt nhưng bên trong đang chờ đón một cơn giông khác.
Người phụ nữ trung niên ngồi nơi bàn đá cẩm thạch giữa vườn là một minh chứng sống cho hai chữ quy quyền: Khí chất sắc bén, áo quần tuy giản dị nhưng mỗi đường kim mũi chỉ đều cho thấy đẳng cấp không thể che giấu. Khuôn mặt bà điềm tĩnh như mặt hồ, trang điểm nhẹ nhưng đủ để tôn lên vẻ đẹp từng trải của một người từng bước qua vô số trận thương trường.
Bên chân bà là Tiểu Hoang, con Alaska Giant khổng lồ với bộ lông nâu đỏ óng mượt, nằm dài một cách lười biếng nhưng ánh mắt luôn cảnh giác, tai nhọn thoáng giật mỗi khi nghe tiếng động bất thường. Với người ngoài, nó là mãnh thú. Với bà, nó là vệ sĩ trung thành.
Cách đó vài bước, nữ quản gia đứng thẳng người như một pho tượng, hai tay đan trước bụng, vẻ nghiêm trang mang phong thái của người đã phục vụ gia tộc này hơn hai thập kỷ. Trên bàn, trước mặt bà là chiếc Macbook đời mới nhất, màn hình đang mở lại video từ bản tin đặc biệt của tờ Người Đưa Tin.
Âm thanh vang lên lạnh lẽo giữa khu vườn:
“Tại vùng ngoại ô phía Nam, cuộc tranh cãi căng thẳng giữa đội vệ sĩ mặc vest xám và người dân thị trấn đã leo thang thành xô xát nhỏ. Vụ việc liên quan đến đền bù và cưỡng chế giải tỏa, gây nên làn sóng dư luận dữ dội…”
Trên màn hình, hình ảnh hàng chục vệ sĩ cao lớn của một tập đoàn nổi tiếng đang đối đầu người dân. Tiếng cãi nhau, tiếng khóc, tiếng phẫn nộ. Bà nhìn chăm chú từng khung hình, từng câu chữ chạy trên màn hình.
Khi đoạn video kết thúc, không gian chìm vào tĩnh lặng.
Bà vẫn không nói.
Không nhíu mày. Không thở mạnh. Không bất kỳ chuyển động bộc lộ cảm xúc nào.
Nhưng ánh mắt bà… lạnh như một mũi dao mới được rút khỏi bọc.
Lạnh. Sắc. Và ẩn chứa sự thất vọng pha lẫn giận dữ đến mức chỉ cần một mồi lửa nhỏ là đủ để thiêu cả tập đoàn.
Tiểu Hoang khẽ ư ử, đầu ngẩng lên nhìn bà, như cảm nhận được sự biến đổi khí áp từ nơi bà.
Quản gia cúi đầu thấp hơn, không dám thở mạnh.
Cuối cùng, bà nhấp một ngụm cà phê cuối rồi đặt tách xuống, âm thanh chạm nhẹ vào mặt bàn nghe “cạch” một tiếng, như tín hiệu mở màn cho một trận phong ba.
Không nói thêm một lời, bà đứng dậy.
Tiểu Hoang lập tức bật dậy theo, dáng oai vệ nhưng vẫn lặng lẽ.
Nữ quản gia đi bên cạnh, tay mở sẵn chiếc dù lớn khi những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi rải rác, những tiếng “tách tách” nhỏ báo hiệu cơn mưa lớn đang kéo đến.
Cả ba, người phụ nữ quyền lực, con chó Alaska khổng lồ và nữ quản gia trẻ, cùng tiến vào bên trong căn biệt thự rộng lớn.
Phía sau họ, trời sắp đỏ ôm lấy mây đen, chuẩn bị tung xuống một trận mưa lớn không kém gì cơn bão đang cuộn lên trong lòng bà.
Bước chân của bà vang lên rất nhẹ nhưng trong căn phòng rộng lớn ấy, mỗi âm thanh đều như vọng lại, kéo dài và trầm xuống, tạo nên cảm giác cô độc đến rợn người. Đây từng là phòng làm việc của chủ tịch đương nhiệm, cũng là đứa con trai duy nhất của bà… hắn đã mất tích không dấu vết suốt vài tháng qua.
Cánh cửa chưa kịp đóng, mùi gỗ quen thuộc của căn phòng đã ùa đến, mang theo cả những ký ức mà bà luôn cố giấu dưới vẻ lạnh lùng thường ngày.
Phòng rộng, sang trọng, nhưng lạnh lẽo đến mức như thiếu đi hơi ấm của sự sống. Tất cả đồ đạc vẫn còn nguyên vẹn, như thể chỉ cần quay lưng lại, hắn sẽ bước vào với nụ cười trầm ổn đầy quyết đoán.
Bà chậm rãi bước đến chiếc tủ kính.
Ngón tay bà khẽ lướt qua mô hình xe mà hắn từng say mê sưu tầm, từng chiếc một đều được lau chùi cẩn thận như thể hắn vẫn còn ở đây mỗi ngày. Bên cạnh là bộ sưu tập đồng hồ, hàng chục chiếc xếp ngay ngắn, mỗi chiếc là một khoảnh khắc, một câu chuyện mà bà chưa từng có thời gian để nghe hắn kể trọn vẹn.
Rồi ánh mắt bà dừng lại trên dãy cà vạt, những màu sắc đơn giản, tinh tế mà hắn yêu thích.
Bà đưa tay chạm nhẹ. Ánh mắt thoáng run.
Rồi… bà bước đến bàn làm việc, nơi mà chiếc ví đang nằm trên đó, mở chiếc ví sang trọng của mình và lấy ra một tấm ảnh nhỏ. Tấm ảnh cũ, nhưng vẫn được giữ gìn kỹ như mới.
Trong ảnh là ba người:
Một người đàn ông trung niên cao lớn, nước da ngăm, gương mặt mạnh mẽ… ba của bà.
Bên cạnh ông là bà… bà khi đó còn trẻ, xinh đẹp trong sáng, nụ cười thật ấm áp.
Và ở giữa họ… là một cậu bé.
Hắn.
Đôi mắt to, thông minh, mái tóc xoăn nhẹ màu hạt dẻ, bồng bềnh, nụ cười rạng rỡ như mặt trời nhỏ.
Cả ba trong ảnh trông thật hạnh phúc. Một gia đình hoàn chỉnh.
Trong lòng bà dâng từng lên dòng ký ức như con nước tràn:
Những buổi sáng bà vội vã đi làm khi hắn còn ngủ say.
Những cuộc họp kéo dài khiến bà bỏ lỡ bữa tối hắn chờ.
Những lần hắn muốn khoe bài vẽ, bà chỉ kịp liếc qua và bảo: “Ngoan. Lần sau cố hơn nhé.”
Bà không phải không thương hắn.
Chỉ là… gánh nặng tập đoàn và hàng triệu gia đình phụ thuộc vào nó khiến bà tin rằng mình phải rèn hắn thật mạnh mẽ.
“Một ngày nào đó…”
“… mọi thứ này sẽ nằm trên vai con…”
Nhưng bà không kịp nói hết.
Cuộc đời đã vội cướp hắn khỏi bà, khi hắn vừa tỏa sáng.
Ngoài trời, cơn mưa bắt đầu nặng hạt, từng giọt nện vào cửa kính dồn dập như một điệp khúc thúc giục.
Bà đứng trước cửa kính, nhìn xa xăm.
Hơi thở bà khẽ run.
Và bà thì thầm, giọng nhẹ như một lời nguyền:
“Con trai… mẹ vẫn đợi…”
Câu nói vừa dứt, bà lấy điện thoại, gương mặt lập tức trở lại vẻ sắc lạnh.
Bà bấm số riêng của trợ lý chủ tịch:
“Chuẩn bị cho tôi danh sách các nhóm liên quan đến vụ giải tỏa hôm qua. Tất cả. Không bỏ sót ai.”
Một khoảng lặng.
Rồi bà thêm:
“Kích hoạt kế hoạch… “Truy Vết”. Ưu tiên tuyệt đối.”
Bà cúp máy.
Tiểu Hoang từ nãy vẫn nằm im, nay ngẩng đầu lên, tai vểnh, ánh mắt sắc như gươm. Bà cúi xuống, khẽ vuốt lên đầu nó.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt bà và ánh mắt con Alaska khổng lồ bỗng giao nhau… cả hai cùng chuyển sang sắc lạnh, mang đầy sát khí.
Bão ngoài trời đang đến.
Nhưng trong căn phòng này… đã có một cơn bão khác bắt đầu hình thành, dữ dội, chính xác và đáng sợ hơn nhiều.
Tại tầng cao nhất của tòa nhà trụ sở tập đoàn Cửu Long, căn phòng chủ tịch rộng lớn nhưng bầu không khí hôm nay đặc quánh như sắp nổ tung. Chủ tịch Tạ Chấn, người đàn ông quyền lực vốn luôn xuất hiện trước truyền thông với dáng vẻ điềm tĩnh, tự tin, nay lại đi đi lại lại trong phòng như con thú bị chọc giận.
Khuôn mặt ông hầm hầm, đôi mày nhíu chặt đến mức như khắc thành một dấu hằn dài. Mỗi bước chân nện lên sàn gạch đều mạnh hơn bình thường.
“Mất sạch thể diện rồi!”
Đó là suy nghĩ duy nhất xoáy sâu trong đầu ông.
Vụ việc hôm qua ở ngoại ô phía Nam đã lan truyền thành video, thành bài báo, thành chủ đề để cư dân mạng mổ xẻ. Cuộc đối đầu trực diện với ông Ngộ, cảnh sát trưởng cứng rắn và được dân tin tưởng tuyệt đối… đó vốn là tình huống Tạ Chấn không hề muốn xảy ra.
Tệ hơn, cuối cùng chính phe bên ông lại phải tháo lều tạm, dỡ rào chắn. Tất cả như một cú tát thẳng vào mặt ông ngay giữa bàn dân thiên hạ.
Dự án quy hoạch… mới bước vào giai đoạn đầu… đã gặp phải trở ngại lớn.
Một khởi đầu thất bại.
Ông đứng lại, vò mạnh thái dương, vừa bực vừa lo.
Đúng lúc ấy, tiếng giày cao gót vang lên đều và sắc.
Tạ Tuyết… con gái ông bước vào.
Cô gái trẻ xinh đẹp, sắc sảo với bộ váy ôm dáng và ánh mắt lúc nào cũng như đang tính toán điều gì. Dù tuổi còn trẻ nhưng trong tập đoàn, ai cũng ngầm hiểu: Tạ Tuyết không phải người bình thường.
Nụ cười nhạt hiện lên trên môi cô:
“Ba… chuyện này không khó.”
Tạ Chấn quay lại, hơi cau mày:
“Không khó? Con cũng thấy cái thằng cảnh sát bụng phệ đó ngoan cố thế nào rồi còn gì…”
Tạ Tuyết giơ tay, ra hiệu ông im lặng.
Cô bước chậm rãi đến, giọng thoải mái như thể việc cứu vãn một dự án tỷ đô chỉ là chuyện “ăn sáng”:
“Để con lo. Sáng mai con lên đó.”
Nói đến đây, cô dừng lại một nhịp.
Đôi mắt sắc như dao lấp lánh một tia nguy hiểm:
“Nhưng nếu thành công… con muốn thêm 5% cổ phần.”
Không khí trong phòng lập tức thay đổi.
Tạ Chấn trừng mắt:
“Con… cái đó…”
Ông do dự.
Bởi 5% không phải con số nhỏ.
Nhưng ông biết rõ: Con gái mình chưa bao giờ mở miệng đòi gì mà không có lý do. Một khi Tạ Tuyết nói “để con lo”, thì hoặc là sẽ thành công rực rỡ… hoặc là ai đó sẽ xui xẻo thê thảm.
Cuối cùng, ông Chấn thở dài:
“… Được. Chỉ cần xử lý được chuyện này.”
Nụ cười của Tạ Tuyết mở rộng, sắc hơn, thắng lợi hơn.
Cô chỉnh lại mái tóc, cầm chiếc túi hàng hiệu đặt trên bàn.
Khi cô bước ra khỏi phòng, tiếng giày cao gót lại vang lên đều đặn, kéo theo sau là một mùi hương đậm nồng, sang trọng nhưng đầy cảm giác nguy hiểm, như thể loài hoa đẹp lộng lẫy nhưng có độc.
Cánh cửa đóng lại, để lại ông Chấn đứng giữa căn phòng rộng lớn, nơi mùi hương của con gái ông vẫn còn vấn vít, báo hiệu rằng trận chiến mới của tập đoàn Cửu Long sắp bắt đầu… và lần này, nó sẽ không hề hiền hòa.
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, bãi đỗ xe ngầm của tập đoàn Cửu Long đã sáng đèn. Những chiếc SUV đen bóng xếp hàng ngay ngắn, động cơ nổ máy êm như tiếng gầm bị kìm hãm của dã thú.
Tạ Tuyết xuất hiện với bộ đồ công tác ôm sát, tóc buộc cao, sắc lạnh từ đầu đến chân. Ánh mắt cô thể hiện rõ: Hôm nay không có chuyện đùa.
Bên cạnh cô là Triệu Dũng, đội trưởng đội vệ sĩ tinh nhuệ nhất tập đoàn, cao lớn, cơ bắp rắn chắc như khối thép. Anh ta chắp tay, cung kính:
“Tiểu thư, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Phương án A, B và C đều đã được triển khai theo đúng lệnh.”
Tạ Tuyết gật nhẹ, không nói lời thừa.
Cô mở chiếc máy tính bảng mỏng, trên đó hiển thị chi chít tài liệu, bản đồ khu đất, danh sách hộ dân, cơ cấu quyền hành chính, và đặc biệt là sơ đồ lực lượng của cơ quan công quyền địa phương.
“Triệu Dũng”
Giọng cô nhẹ nhưng sắc như dao.
“Việc hôm qua ba tôi thất bại là vì họ dùng pháp lý và sức dân. Hôm nay, chúng ta dùng thứ mà họ không ngờ tới.”
Triệu Dũng hơi cúi đầu, không dám hỏi nhiều.
Cô khép máy tính bảng lại, môi nhếch nụ cười mỏng:
“Kích hoạt kế hoạch “Mật Tinh”. Mục tiêu: Thâm nhập, Thuyết phục và Nắm điểm yếu.”
Ba chữ cuối cô nhấn rất rõ.
Triệu Dũng liếc mắt, trong lòng hơi rùng mình: Kế hoạch “Mật Tinh” là điều mà cả tập đoàn mấy năm nay chưa từng sử dụng, nó không phải kế hoạch ép dân, càng không phải kế hoạch bạo lực… mà là kế hoạch dùng mưu.
(Một dạng mưu hiểm… tiếp tục)
Tạ Tuyết bước lên chiếc SUV màu đen sang trọng. Triệu Dũng đứng cạnh cửa xe, nói nhỏ:
“Tiểu thư… phía ngoại ô có tin đồn. Người đứng ra chống lại chúng ta… ông Ngộ… được dân làng rất kính trọng. Họ nói ông ấy…”
“Tôi biết.”
Tạ Tuyết cắt lời, mắt vẫn hướng về phía trước.
“Một cảnh sát trưởng chính trực, cứng đầu, thích bảo vệ dân nghèo… nghe qua rất… phiền phức.”
Cô mỉm cười đầy thách thức:
“Nhưng ai cũng có góc khuất, hoặc nhược điểm.”
Một vệ sĩ báo cáo:
“Tiểu thư, đoàn xe đã sẵn sàng xuất phát.”
Tạ Tuyết đeo kính đen, khoanh tay.
“Let’s go!”
Đoàn xe bắt đầu lăn bánh.
Những chiếc SUV lao ra khỏi hầm xe, nhập vào làn đường cao tốc như đàn sói đen đang săn mồi.
Trên đường đi, trời âm u, gió mạnh, từng đám mây đen lơ lửng như báo hiệu chuyện chẳng lành. Tạ Tuyết nhìn ra cửa kính, ánh mắt sắc lẹm:
“Triệu Dũng”
“Dạ tiểu thư?”
“Khi đến nơi, đội anh chia làm hai. Một nửa đi theo tôi. Nửa còn lại… các anh biết cần phải làm gì.”
Triệu Dũng gật đầu, không cần hỏi thêm.
Họ đã được dặn trước: Điều tra dân, điều tra sổ đỏ, điều tra quan hệ, điều tra cả những thứ mà chính quyền địa phương không muốn ai đụng vào.
Tạ Tuyết nhắm mắt thư giãn.
Nụ cười nhẹ xuất hiện.
“Ông Ngộ à… tôi rất muốn xem ông giữ được sự chính trực đó đến bao giờ.”
Bên ngoài, gió thổi ào ào như tiếng sói hú.
Đoàn xe của tập đoàn Cửu Long lao thẳng về phía thị trấn vùng ngoại ô phía Nam… mang theo âm mưu, quyền lực và một trận chiến mới.
Một cơn bão thực sự sắp ập đến.
Đoàn xe SUV đen bóng của tập đoàn Cửu Long tiến vào thị trấn ngoại ô yên bình, khiến người dân đang bán hàng sáng cũng phải tạm ngừng tay.
Từ xe đầu tiên, Tạ Tuyết bước xuống, giày cao gót nện xuống mặt đất cộp cộp, gương mặt sắc lạnh, khí chất như nữ tổng tài.
Triệu Dũng và nhóm vệ sĩ cao lớn đi phía sau trông nghiêm trang đến mức… dân làng tưởng đoàn kiểm tra đặc biệt của bộ ngành nào đó. Đứa trẻ chạy xe đạp ngang qua còn há hốc miệng:
“Mẹ ơi! Công an đô thị nâng cấp kìa!”
Mẹ nó vội kéo lại, tát yêu một cái:
“Trật tự! Đó là người của tập đoàn lớn… mà con thấy mặt họ là biết không hiền rồi.”
Tạ Tuyết quan sát xung quanh, ánh mắt đánh giá từng ngôi nhà cũ, từng người dân. Cô tiến vào khu chợ tạm, nơi có hàng người đang bán rau củ, thịt cá, bún nước… hỗn độn nhưng sống động.
Cô nghĩ thầm:
“Phải tìm cách nói chuyện với dân, lấy thông tin… nhưng cần tinh tế, tránh gây hiểu lầm.”
Nhưng… người tính không bằng trời tính.
Vừa bước được vài bước, từ đâu đó một bà cụ bán rau bất ngờ nhìn thấy đoàn người trong vest xám quần đen, liền kêu toáng lên:
“Trời đất ơi! Đoàn kiểm tra thuế tới rồi tụi bây ơi! Ai không có giấy tờ dọn hàng mau!”
Trong một tích tắc, cả khu chợ nhốn nháo như ong vỡ tổ.
Người gom hàng.
Người bưng rổ chạy.
Người trốn dưới bàn.
Một chú bán thịt heo chạy hốt hoảng đến mức trượt chân, ôm theo nguyên miếng thịt dài gần bằng cánh tay rơi cái “bộp” trước chân Tạ Tuyết.
Chú ta tái mét:
“C… cô kiểm tra gì thì kiểm, miễn đừng phạt con! Nhà con khó khăn, mẹ thì già con thì nhỏ, vợ thì làm ăn xa…”
Tạ Tuyết đứng im 3 giây.
Triệu Dũng thì bối rối 5 giây.
Đội vệ sĩ thì… cố nhịn cười nhưng mặt đơ như tượng.
Cuối cùng, cô nở nụ cười nhạt, cúi xuống nhìn chú bán thịt:
“Tôi không phải đoàn kiểm tra thuế.”
Chú bán thịt thở phào như sống lại:
“Vậy trời phật phù hộ! Chứ tôi mà thêm một cái biên lai nữa chắc tôi sạch vốn…”
Nhưng nghe đến đây, bà cụ lúc nãy quay lại nhìn Tạ Tuyết từ đầu đến chân, nhíu mày hỏi đầy nghi ngờ:
“Không phải kiểm tra thuế? Vậy mấy người là phe nào? Trông giống mấy đoàn… giải tỏa lắm nha.”
Câu nói ấy khiến cả khu chợ nín bặt.
Một số người dân đứng dậy.
Một số nhìn thẳng vào đoàn vệ sĩ.
Không khí hơi… căng.
Triệu Dũng lập tức đứng chắn trước mặt Tạ Tuyết…
Tạ Tuyết giữ bình tĩnh, cô quen đối phó chính trường, doanh trường, nhưng chưa quen đối mặt… chiến trường… chợ.
Cô mỉm cười thanh lịch:
“Tôi chỉ đến khảo sát và hỏi vài thông tin. Không ai bị đuổi khỏi nhà hay phá dỡ gì hôm nay cả.”
Không biết do nụ cười của cô quá sắc hay lời giải thích “không được thuyết phục cho lắm”, mà mọi người vẫn nhìn cô bằng ánh mắt đề phòng, dè chừng.
Đúng lúc ấy…
“Chuyện gì vậy?”
Một giọng nói trầm trầm, quen thuộc vang lên từ phía đầu chợ.
Cả đám người dân lập tức tách ra.
Tạ Tuyết quay lại.
Ông Ngộ… cảnh sát trưởng… bước đến, tay đút túi, nét mặt nghiêm túc, phía sau có vài cảnh sát đi theo ông…
Ông nhìn đoàn vệ sĩ một lượt rồi nhìn cô:
“Cô đến chợ truyền thống… với dàn hộ vệ đông như đi bắt tội phạm vậy?”
Tạ Tuyết siết nhẹ tay, bình tĩnh đáp:
“Tôi đến để giải quyết chuyện còn dang dở hôm qua.”
Ông Ngộ nhướng mày:
“Ở đây? Giữa chợ?”
Chú bán thịt chen vào:
“Đúng rồi đó! Này tiểu thư, có gì vô quán cà phê mà nói. Chợ này… tụi tôi chỉ muốn yên ổn bán buôn thôi.”
Tạ Tuyết ngực hơi phập phồng, không phải vì sợ, mà vì… tức.
Cô đã chuẩn bị bao nhiêu kế hoạch tinh vi, cuối cùng lại bị một đám dân chợ làm rối tung như vậy.
Ông Ngộ nheo mắt nhìn cô, giọng điềm tĩnh:
“Nếu cô muốn làm việc, tôi có thể mời cô đến trụ sở quận. Ở đó nói chuyện dễ hơn.”
Cô chạm mắt ông.
Ánh mắt hai người, căng như dây đàn.
Nhưng ở phía sau…
Một đứa bé kéo áo mẹ, chỉ vào Tạ Tuyết thì thầm:
“Mẹ… sao cô đó đẹp mà mặt cô lại dữ vậy?”
Cả khu chợ lén bật cười.
Tạ Tuyết chớp mắt 2 lần… nén giận 3 lần… và cố giữ hình tượng 4 lần.
Cô quay lại nhìn ông Ngộ:
“… Được rồi. Tôi sẽ theo ông.”
Nhưng trong đôi mắt cô…
Một tia tính toán đã lóe lên.
Buổi tối muộn…
Căn nhà nhỏ của ông Ngộ chìm trong không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc qua khu vườn hoa trước sân. Hoa nở rực rỡ đến mức trong bóng tối cũng như tỏa sáng. Hơi gió lùa qua bên hông nhà, kéo theo mùi mít chín vàng ruộm, cái mùi ngọt mà chỉ cần hít sâu là cảm giác như nó đang dính vào cuống họng. Nhưng chưa hết, phía hông nhà bên kia lại phảng phất mùi sầu riêng vừa rụng. Hai mùi hòa vào nhau tạo thành… một thứ hỗn hợp thơm nức, vừa cao sang, vừa… đáng sợ.
Ông Ngộ, đang nằm trên chiếc võng kẽo kẹt đong đưa. Bụng phệ ông theo nhịp đưa mà nhấp nhô như đang thở riêng một nhịp. Tay ông gác lên trán, đôi mắt lim dim đầy suy tư.
Tâm trạng ông tối nay nặng như đá đè: Chuyện quy hoạch giải tỏa, chuyện đền bù, chuyện một ngày cuối cùng phải quyết định. Mà éo le là căn nhà này của ông, rồi cái tiệm sách bé xíu của con gái ông… cũng nằm trong khu quy hoạch ấy.
Ông nghĩ mãi, nghĩ đến mức cái võng cũng muốn đong đưa lỗi nhịp, cuối cùng mới thở dài một tiếng thật mạnh:
“Đằng nào quyết định cũng ra rồi… thay đổi sao được.”
Ông bật dậy, rồi đi đến cái tủ sắt để góc phòng, cái tủ mà muốn mở phải xoay chìa khóa ba vòng, bấm hai cái chốt, rồi kéo mạnh như đang mở cổng kho đạn quốc phòng.
“Két!” Âm thanh cũ kỹ vang lên.
Cánh tủ mở ra, bên trong là toàn những thứ thân quen: Giấy tờ đất đai, hồ sơ công tác, mấy cái giấy phạt cũ của dân mà ông giữ làm “kỷ niệm”, vài bức ảnh hồi trai trẻ còn đứng dáng oai phong, và… một tờ giấy màu đỏ chói nằm chễm chệ ngay góc tủ như đang cố tình chờ ông phát hiện.
Ông nhíu mày:
“Ủa? Tờ giấy gì lạ vậy?”
Khi mở ra, mắt ông trợn tròn, đờ người như bị ai siết cổ áo kéo ngược về thời thanh niên.
Ông đọc một lượt.
Rồi không tin.
Đọc lại thêm lần nữa.
Trên đó ghi rõ rành rành:
Một bên ghi…
Họ tên: Lý Vân Đình kèm lý lịch.
Bên kia ghi…
Họ tên: Gấu (… rất ngắn gọn, rất “dễ hiểu”)
Phía trên hai cái tên, ba chữ to đùng tổ bố như muốn nổ tung trước mặt ông:
“GIẤY KẾT HÔN”
Tay ông run run giữ tờ giấy, mà miệng thì… tự nhiên nở ra một nụ cười hiền như nắng chiều.
Ông thốt lên nho nhỏ:
“Trời đất… hai đứa này kết hôn hồi nào lẹ dữ vậy?”
Ngay góc dưới tờ giấy ghi ngày đăng ký. Khi mắt ông lướt xuống dòng đó, trí nhớ lập tức bùng sáng như đèn pin vừa thay pin mới.
“Ờ hớ… Àh”
Gần nửa tháng trước.
Đúng cái ngày ông triệu tập hai đứa về nhà, mời cả bà con hàng xóm làm “nhân chứng tinh thần”, rồi ông nghiêm mặt đề nghị:
“Hai đứa… Kết Hôn đi.”
Cô con gái ông thì trả lời: “Lấy!” Còn nhanh hơn não kịp xử lý.
Thằng ôn kia thì gật đầu cái rụp mạnh đến mức suýt gãy cổ.
Đương nhiên ông hiểu hết.
Ông đã nhìn thấy tình yêu trong ánh mắt tụi nó.
Dù con gái thì ông thương đứt ruột, còn thằng con rể thì… lúc đầu ông nhìn mà chưa lọt mắt cho lắm. Nhưng qua thời gian tiếp xúc, càng nhìn càng thấy nó được: Lễ phép, chân thành, đáng tin.
Thế là không những ông không cấm cản, mà còn âm thầm “chống lưng” tác hợp nữa.
Quá vui, quá bất ngờ, quá tự hào… ông vội lấy điện thoại, lật danh bạ đến tên con gái.
Và trong tiếng gió thoảng mùi mít – sầu riêng nồng nặc quanh nhà, ông ấn nút gọi:
“Alo, Vân Đình hả con? Ba hỏi cái này…”
Giọng ông vừa nghiêm vừa nghèn nghẹn nhưng lại lộ một sự sung sướng không che nổi.
“Hai đứa… cưới thật rồi hả?”
Tại Bệnh viện Tổng hợp Thiên Tịnh Phong, phòng bệnh đặc biệt dành cho bệnh nhân ngoại trú.
Hắn! Nằm trên giường với đôi mắt nhắm hờ như đang ngủ, nhưng thật ra chỉ là thứ giấc ngủ chập chờn, lúc tỉnh lúc mê. Mỗi nhịp thở của hắn đều đều, nhẹ như không, hoàn toàn trái ngược với cái dáng vẻ lạnh lùng ngày thường.
Còn cô, thì ngồi sát mép giường, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấm nóng của hắn. Ánh mắt cô dán lên khuôn mặt hắn, ngập tràn yêu thương đến mức nếu ai nhìn thấy, chắc chắn sẽ nghĩ cô sắp… ôm hắn nuốt vào tim luôn cho rồi.
“Vết tụ máu sau gáy đã giảm… nhưng đó là lý do cậu ấy bị mất trí nhớ tạm thời. Nếu muốn hồi phục nhanh, phải điều trị sớm, lấy được khối máu bầm ra thì mới tránh ảnh hưởng lâu dài.”
Cô nghe thế thì không chút do dự.
Không cần bàn thêm.
Không cần suy nghĩ.
Cô lập tức bàn với hắn. Mà lạ cái là dù trí nhớ hắn có mất kha khá, thì riêng chuyện nghe lời cô… hình như vẫn còn nguyên vẹn.
“Được, em nói sao… anh nghe vậy.”
Hắn nói nhỏ, giọng khàn khàn như người mới tỉnh sau nhiều đêm thức trắng.
Thế là hắn nhập viện.
Một tuần êm đềm trôi qua.
Bệnh tình có tiến triển tốt, đến mức bác sĩ còn vỗ vai cô mà nói:
“Mai cho xuất viện được rồi đó!”
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thì cười mỉm, đôi mắt tuy chưa sắc sảo như trước nhưng vẫn ánh lên sự ấm áp.
Bỗng điện thoại cô reo…
Tên “Baba” hiện sáng trên màn hình.
Cô liếc qua hắn, nở nụ cười dịu, còn hắn thì… gật đầu cái “cái rụp”, ra hiệu:
“Nghe đi, không sao đâu.”
Cô nhìn hắn lần nữa, ánh mắt mềm như lụa, rồi bước nhanh ra ngoài cửa phòng bệnh.
Ngoài hành lang.
Cô áp điện thoại vào tai:
“Dạ con nghe…”
“Dạ thật, con và anh ấy đã đăng ký Kết Hôn rồi.”
Đó là câu trả lời làm ông cảm động vui vẻ và hạnh phúc nhất, sau khi ông hỏi.
“Hai đứa… Kết Hôn thật rồi hả?”
Rồi ông Ngộ hỏi thăm tình hình của cô và hắn. Cô kể bệnh trạng hắn đang tiến triển tốt, mai hai đứa sẽ về lại thị trấn.
Ông Ngộ thở dài, rồi giọng trầm xuống:
“Con à… thị trấn mình bị giải tỏa rồi. Đền bù có nhưng… không đủ. Khu dân cư cao cấp người ta chuẩn bị xây rồi. Chuyện nhiều lắm… mấy bữa nay ba đâu có dám nói. Căn nhà mình, tiệm sách của con… đều nằm trong khu tái thiết…”
Vừa nghe đến đó, chân cô như mềm nhũn, lưng dựa vào tường mà tay chân run rẩy.
Mặt cô từ tái sang trắng bệch.
Giọng nói bên kia của ba cô như bị gió cuốn xa dần.
“Còn… còn nữa… Con gái à, mấy chuyện mấy bữa nay xảy ra… ba nói thật, căng lắm.”
Hơi thở cô bị bóp nghẹt lại.
Mắt cô ươn ướt, lòng hoảng loạn như sóng cuộn.
Nhưng cô không hề biết…
Hắn nằm trong phòng lỗ tai thì ngoài phòng nên hắn nghe hết.
Từng câu.
Từng chữ.
Không sót một âm nào.
Trí nhớ hắn chưa trở lại hoàn toàn, nhưng bản năng… thì chưa bao giờ biến mất. Thính lực hắn vốn bén như dao, và những chuyện liên quan đến Vân Đình… hắn nghe cực kỳ kỹ.
Cô quay vào.
Mắt đỏ hoe.
Mi môi run.
Cả người tỏa ra nỗi buồn khó tả…
Hắn không nói một lời.
Chỉ nhẹ nhàng chống tay ngồi dậy, vòng tay qua vai kéo cô vào ngực.
Cô òa trong vòng tay đó, run run như chiếc lá.
Hắn đặt cằm lên đỉnh đầu cô, giọng trầm ấm:
“Không sao… anh ở đây”
Ngoài mặt hắn ôn nhu đến mức ai nhìn cũng tan chảy.
Nhưng trong lòng hắn…
Một tia sáng lạnh lẽo thoáng lóe lên.
Lạnh.
Sắc.
Sâu như thép.
Giống một mảnh ký ức bị che khuất bỗng rung lên thức tỉnh.
Và hắn biết… có điều gì đó trước đây rất quan trọng, rất đáng sợ và rất… nguy hiểm, đang từ từ thức dậy trong đầu mình…
