Gái Gú Việt Nam

Chạm…! – Tác giả Thiên Hạ Du Mục

Phần 10: Số 8
Tờ mờ sáng, ở vùng ngoại ô phía Nam, trạm chờ xe buýt vắng đến mức, nghe cả tiếng gió quét qua mấy bụi cỏ ven đường. Chỉ có đúng hai “hành khách đặc biệt” đứng chờ… một nam và một nữ…

Cô gái thì cao ráo, mảnh mai, gương mặt trang điểm nhẹ, nhưng xinh đẹp dịu dàng, đến mức ánh nắng sáng sớm cũng phải “nhường nhịn”. Làn da trắng ngần nổi bật dưới chiếc váy hoa bằng lụa mềm mại, đơn giản mà đẹp đến lạ. Cô mang đôi giày thể thao mới tinh, sạch bóng, như vừa mới khui hộp. Trên đầu cô, là chiếc mũ đỏ rộng vành, khiến cả khuôn viên của trạm xe buýt bỗng sáng thêm một tông. Vai cô đeo một chiếc túi nhỏ xinh, loại dây đeo nghiêng, nằm gọn bên hông eo vừa đúng chuẩn “du lịch nhẹ nhàng”.

Nhưng tất cả sự thanh thoát đó lập tức bị phá vỡ bởi đôi bàn tay… đang xách đủ thứ đồ tạp hóa: Rau, bánh mì, hộp trứng, chai nước, bịch trái cây… nhìn như chuẩn bị mở tiệm tạp hóa mini ngay tại trạm xe buýt hay sao ấy.

Còn hắn… cao to, điển trai, mặc chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu và chiếc quần nhiều túi kiểu dân phượt chuyên nghiệp. Sau lưng hắn đeo một chiếc balo to đến mức phải nghi ngờ bên trong có gì. Một tay hắn cầm chiếc ô đỏ rực chói chang. Tay còn lại thì cầm một giỏ đồ lớn của cô gái, trông vô cùng ngoan ngoãn và cam chịu của một chàng trai đang yêu sâu đậm.

Đứng cạnh nhau, hai người họ trông như một đôi “dân tị nạn”: Lỉnh kỉnh đồ đạc, dáng đứng nghiêm túc, cùng hướng mắt về phía đường cái mong chờ chuyến xe buýt. Thỉnh thoảng, giữa lúc gió thổi tóc bay, giữa lúc mấy túi đồ kêu sột soạt, cô gái quay sang nhìn hắn, ánh nhìn long lanh như tự hỏi:

“Anh có mệt không?”.

Hắn nhìn lại, môi nhếch thành nụ cười, khẽ dịu dàng, kiểu:

“Miễn là, có em ở đây… anh xách cả siêu thị cũng được.”

Rồi cả hai lại bật cười, nhẹ, vui và dễ thương, nụ cười của hai kẻ đang yêu, đang hạnh phúc, đang cùng nhau chờ chuyến xe buýt đến trung tâm thành phố…

Không lâu sau, ở cuối con đường bụi mờ, bóng dáng chiếc xe buýt màu vàng cũ kỹ cũng từ từ xuất hiện. Nó lao tới với tiếng động cơ ì ạch, khói bụi mù mịt. Cô và hắn lập tức đứng dậy vẫy vẫy tay, ánh mắt ngời lên niềm vui sướng như con thuyền vừa nhìn thấy đảo.

Nhưng niềm vui đó kéo dài được đúng 3 giây…

Xe vừa mở cửa “xoẹt”, trước mặt họ là một biển người chen chúc, chật đến mức tưởng như chỉ cần nhét thêm một con muỗi vào cũng hơi bị… khó.

Sau vài phút chen lấn chiến đấu sinh tử với đám đông, cuối cùng hai người cũng len lỏi được vào trong. Hàng ghế cuối xe may mắn còn sót lại một khoảng trống bé xíu. Hắn lập tức dùng thân mình chắn phía trước, để cô ngồi xuống, còn bản thân hắn thì đứng vững như bức tường thành, không cho ai chen lấn ép vào cô.

Xe vừa chạy được một đoạn thì…

“Tẹc.”

Một âm thanh nhỏ xíu, nhẹ nhàng, thậm chí còn du dương… nhưng lại mang sức công phá tàn khốc.

Ngay lập tức, từ đâu đó trong đám đông, cái mùi ghê gớm lan tỏa. Nó vừa nồng, vừa đậm, vừa mạnh mẽ đến mức có thể đánh thức cả linh hồn những người đang lim dim ngủ.

Cô lập tức lấy khăn che mũi, mắt trợn tròn.

Hắn thì trong tích tắc đưa hai ngón tay chọc thẳng vào hai lỗ mũi, trông như đang cố tự đóng van khí để sinh tồn.

Nhưng chưa dừng lại ở đó…

Khi làn sóng mùi đầu tiên còn chưa kịp tiêu tan…

“Tẹc.”

Lại một âm thanh nhẹ hẫng nữa, nhưng lần này mức độ… nâng tầm.

Cả xe náo loạn.

Ai nấy đều choáng váng, mặt đỏ tía tai, cố tìm một khe hở nào đó để thoi thóp thở. Người thì nghiêng đầu ra cửa sổ, người thì úp mặt vào balo, có người tuyệt vọng đến mức lấy áo che kín cả mặt, để lại hai con mắt lồi ra như cá thiếu oxy.

Cứ mỗi lần xe cán qua ổ gà, chiếc xe xóc một cái…

“Tẹc.”

Nhẹ nhàng.

Khe khẽ.

Dịu dàng.

Nhưng trầm ấm… và hủy diệt.

Cô và hắn nhìn nhau, mắt ngân ngấn nước vì… ngạt, nhưng lại không nhịn nổi muốn bật cười. Hai kẻ đang yêu, kẹt giữa biển người và mùi hương “tàn sát”, chỉ biết tự trấn an nhau bằng ánh mắt:

“Ráng thêm chút nữa… chúng ta sẽ sống sót.”

Vừa đặt chân xuống bến xe buýt thành phố, cô và hắn đứng yên vài giây như hai người vừa sống sót sau một chuyến hành trình đầy mùi bão tố. Cả hai đồng loạt hít mấy hơi thật sâu.

Cô đưa tay vuốt lại tóc, ánh mắt lấp lánh phấn khích như chú chim vừa thoát khỏi lồng. Nhìn đâu cũng thấy người, xe cộ, nhà cao tầng, cô hơi bối rối nhưng gương mặt lại vui đến mức khiến hắn nhìn mà mỉm cười nhẹ.

Còn hắn thì… cứ đi theo sát phía sau cô từng bước một. Nhìn chẳng khác gì đứa con trai lớn đi theo mẹ lần đầu lên thành phố, sợ chỉ cần quay lưng 0. 5 giây là lạc tới… quận khác.

Cả hai tìm được một băng ghế trống gần đó và ngồi xuống. Hắn lấy trong balo ra chai nước, vặn nắp đưa cho cô. Cô uống một ngụm rồi đưa lại cho hắn. Hắn uống một ngụm rồi đưa lại cho cô. Nhìn y như hai người vừa ký hiệp ước “sống chết có nhau, vi khuẩn chia đôi”.

Cô sau đó lấy chiếc điện thoại từ túi đeo hông, chiếc túi nhỏ xíu nhưng chứa được… cả thế giới. Mở bản đồ, tay lia lia phóng to thu nhỏ. Cô tìm vị trí Bệnh viện Tổng hợp Thiên Tịnh Phong, nơi mà cô đã xem xét kỷ, từ lúc còn ở quê nhà. Dù bệnh viện mới thành lập được khoảng 10 năm, nhưng danh tiếng uy tín khiến nhiều bệnh viện lâu đời cũng phải gật gù chào thua.

Xác định được vị trí xong, cô kéo tay hắn đứng dậy, hai người bắt ngay một chiếc taxi đậu gần đó.

Khi xe lăn bánh, ngồi trong xe, thành phố hiện ra trước mắt cô như một giấc mơ đèn LED sáng rực. Nhìn đâu cũng nhà cao tầng, cửa kính lấp lánh, những con đường đầy người tấp nập như dòng sông không bao giờ dừng lại. Cô ngồi mà hai mắt mở to như con mèo lần đầu thấy pháo hoa.

Trong khi đó, hắn thì hoàn toàn ngược lại. Hắn dựa lưng, tay chống nhẹ vào cửa, mắt nhìn ra đường với dáng vẻ trầm ổn, lạnh lạnh, kiểu “đàn ông thành phố là đây” chỉ thiếu mỗi đôi kính đen nữa là đủ bộ.

Cô gái chợt quay sang hắn, giọng nhẹ bẫng nhưng lại khiến trái tim hắn đập lệch nhịp:

“Sau này… nếu em có thật nhiều tiền, em sẽ mua cho anh một căn nhà ở nơi đây. Nhỏ cũng được… miễn là hai đứa mình sống cùng nhau. Và mình sẽ phụ dưỡng ba, khi ông già yếu.”

Hắn đang nhìn ra cửa kính bỗng khựng lại. Mắt hắn dần mở lớn hơn, như thể có tia sét đánh ngang đầu. Một câu nói nhẹ nhàng, vô tình… nhưng đủ mạnh để khiến trái tim người đàn ông thức tỉnh.

Trong khoảnh khắc đó, hắn chỉ nhìn cô, không nói gì… nhưng trong ánh mắt đã lóe lên một thứ mà ngay cả cô cũng không nhận ra:

Một quyết định.

Một lời hứa thầm lặng.

Một thay đổi trong tương lai… không ai có thể ngờ tới.

Và tất cả… chỉ từ câu nói vô tư của cô gái nhỏ bên cạnh.

Không lâu sau, chiếc taxi dừng trước cổng Bệnh viện Tổng Hợp Thiên Tịnh Phong. Cánh cổng bệnh viện to lớn đến mức đứng dưới nhìn lên, cô có cảm giác như mình vừa đến… một lâu đài chữa bệnh. Mới bước xuống xe, cô hơi khựng lại, nỗi lo về viện phí khiến lòng cô run nhẹ. Cô tưởng tượng cảnh mấy con số tiền viện phí nhảy múa trên hóa đơn như muốn đuổi theo cô đòi mạng.

Nhưng rồi cô liếc sang hắn, người đang đứng cạnh cô, dáng điềm đạm, ánh mắt hiền lành nhưng xa xăm vì ký ức vẫn chưa trở lại.

Chỉ nghĩ đến việc một ngày nào đó hắn nhớ lại tất cả, trở về thành phiên bản trọn vẹn nhất của bản thân… thì đối với cô, bán luôn cái tiệm sách cũ cũng chẳng tiếc.

Nghĩ vậy tự nhiên cô phấn chấn hẳn lên. Thậm chí trong đầu còn lóe lên hình ảnh mình đứng trước tiệm sách cũ hô to:

“Bán tiệm… Bán rẻ!?”

Rồi tự bật cười.

Bệnh viện đông như trẩy hội. Người ra, người vào, trẻ có, già có, nhân viên y tế chạy qua chạy lại như đang tập thể dục tốc độ cao.

Cô và hắn bước vào trong sảnh. Đang loay hoay không biết bắt đầu từ đâu thì cô thấy một đôi vợ chồng ông lão hiền lành đang đứng dựa vào tường nghỉ chân. Cô lễ phép lại gần hỏi thăm cách khám bệnh.

Ông lão chỉnh lại cặp kính rồi nói:

“Muốn khám bệnh thì trước tiên phải xin sổ khám bệnh. Trong sổ ghi đầy đủ thông tin, rồi bốc số thứ tự. Sau đó đem nộp sổ, ngồi chờ nghe gọi tên thì mới được vào khám.”

Bà lão đứng cạnh gật gù tiếp lời:

“Bệnh viện này lớn lắm, của dòng họ Tôn. Họ khám bệnh cho người dân miễn phí sổ sách. Chi phí điều trị thuốc men chỉ thu 50%. Ai hoàn cảnh khó khăn thì thu 20% thôi đó cô.”

Nghe xong, cô đang lo viện phí, lập tức… mặt sáng như đèn LED.

“Ui là trời, còn tốt hơn cô tưởng nữa!”

Bà cụ chỉ về phía một quầy ở xa xa nơi phát sổ khám bệnh.

“Kìa, chỗ đó đó. Trưa rồi, cô chú nhanh nhanh kẻo không kịp.”

Cô và hắn cùng nhìn về hướng bà chỉ.

Và rồi…

Ối trời ơi…

Trước mặt họ là mấy hàng người, dài nối đuôi nhau, dài đến mức vô tận. Mặc dù không xô đẩy, không chen lấn, nhưng hàng nào hàng nấy dài thăm thẳm chiều trôi.

Cô và hắn quay sang nhìn nhau. Không ai nói câu nào.

Nhưng ánh mắt hai người đồng loạt nói lên cùng một ý:

“Nhanh!”

Thế là cả hai vụt lên phía trước nhanh như hai tia chớp… bên người lỉnh kỉnh đồ đạc. Tiếng giày thể thao của cô giẫm xuống nhanh gọn, còn hắn thì chạy mà cái balo sau lưng đập lên đập xuống như đang đánh trống cổ vũ.

Họ lao về phía xếp hàng như hai vận động viên Olympic… chỉ để kịp giữ một chỗ trong hàng người dài kinh hoàng trước quầy phát sổ khám bệnh.

Và cuộc chiến xếp hàng bắt đầu.

Sau một khoảng thời gian chờ đợi đến mức đôi chân như muốn mọc rễ ngay nền gạch, cuối cùng cô và hắn cũng cầm được cuốn sổ khám bệnh. Nhưng khi ngước lên nhìn bảng thông báo…

Bệnh viện hết nhận sổ khám buổi chiều.

Ngày mai quay lại.

Cô đứng đơ như cây cột điện, còn hắn thì thở ra một hơi dài như thể bao nhiêu hy vọng vừa bị gió thổi mây bay. Nhưng vì hai người ở bên nhau, nên cái chuyện “chờ thêm 1 ngày” bỗng trở nên… không đáng ngại.

Rời bệnh viện, hai người rảo bước trên vỉa hè rợp bóng cây. Dù đồ đạc vẫn lỉnh kỉnh, balo vẫn nặng, túi vẫn kêu sột soạt… nhưng tay họ lại nắm lấy nhau thật tự nhiên. Trông y như đôi tình nhân trẻ đang đi chơi phố, chứ không phải cặp đôi “đi chữa bệnh – đem theo cả cái chợ mini”.

Sau khi đi một quãng xa, vừa mệt vừa đói, cả hai ghé vào một tiệm mì nhỏ. Tiệm nhỏ nhưng đông nghẹt, mùi nước dùng thơm sực cả không gian. Không lâu sau, hai bát mì nóng hổi được đặt xuống bàn, khói bay nghi ngút.

Hắn nhìn bát mì của cô, rồi… gắp thịt từ bát mình bỏ sang bát cô. Một hành động bé xíu, nhưng khiến cô ngồi đối diện cười tít cả mắt, hạnh phúc như được tặng nhẫn kim cương.

Ăn xong, cô đề nghị:

“Mình tìm nhà nghỉ tắm rửa, ngủ lại đêm nay. Sáng mai quay lại bệnh viện.”

Hắn gật đầu cái rụp không suy nghĩ.

Ra khỏi tiệm mì, đến một ngã tư đông đúc, hai người đứng chờ đèn xanh. Và chính khoảnh khắc ấy, như định mệnh, một chiếc Mercedes AMG One đen bóng lướt ngang qua.

Trên xe là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, mặc đồ giản dị, đang cầm lái. Bên cạnh bà là một con chó rất to lớn lông màu nâu đỏ, đang ló đầu ra cửa kính. Vừa lướt qua, bà bỗng khựng lại, hai mắt mở to, tim đập hụt một nhịp.

Như bắt được hình bóng ai đó… quen thuộc.

Nhưng lại… xa lạ.

Một dáng người. Một khí chất. Một thoáng gợi nhớ làm bà chấn động.

Bà đánh lái, tấp xe vào lề cái “kịt”. Con chó nâu đỏ cũng nhảy phốc xuống đất, sủa mấy tiếng liên hồi như cũng thấy điều mà bà đã thấy.

Bà xoay vòng, dáo dác tìm kiếm.

Nhưng xung quanh chỉ toàn là những gương mặt xa lạ.

Bóng dáng kia… biến mất như chưa từng tồn tại, tan vào dòng người đông đúc.

Con chó khịt mũi, quay trái quay phải. Bà đặt tay lên đầu nó, khẽ run:

“Không thể nào… hay là ta nhìn nhầm?”

Gió thổi qua, cuốn theo một chút hụt hẫng.

Còn cô và hắn thì đang rẽ vào một con hẻm nhỏ gần đó. Trước mặt họ là một nhà nghỉ nho nhỏ, biển hiệu cũ nhưng bên trong sạch sẽ và gọn gàng bất ngờ.

Bước vào quầy lễ tân, họ thấy một bà lão tóc bạc phơ đang ngồi quạt nhẹ. Thấy cả hai, bà nở nụ cười hiền:

“Hai đứa thuê phòng hả?”

Cô gái đỏ bừng mặt, ấp úng:

“Dạ… dạ con… tụi con…”

Nhưng chưa kịp nói hết câu thì hắn đã gật đầu cái rụp, nhanh như chớp, tự tin như thể “chuyện này để anh lo”.

Bà lão cười càng hiền hơn, cái kiểu cười của người đã chứng kiến… vài chục năm thanh xuân của người khác.

Bà mở ngăn kéo, lấy ra thẻ phòng, một tuýp kem đánh răng, hai bàn chải… và ba cái bao Durex đặt lên bàn trước mặt hắn.

Rồi bà nói, giọng chân thành như mẹ chúc phúc con:

“Không có gì phải ngại hết. Bà nhìn là biết hai đứa là một cặp, vì ba mẹ ngăn cấm, nên mang theo rất nhiều hành lý bỏ trốn. Đây, phòng số 8, Không rộng lắm nhưng sạch sẽ, ấm cúng, ở thoải mái lắm đó.”

Cô gái mặt đỏ từ tai đỏ xuống cổ, tim đập loạn như trống múa lân.

Còn hắn thì bình thản nhận hết tất cả.

Hai người nhìn nhau.

Vừa buồn cười.

Vừa xấu hổ.

Vừa… hạnh phúc.

Và câu chuyện của họ… sẽ còn tiếp tục vào ngày mai.

Nhưng tối nay… phòng số 8 chờ họ.

… Hắn vừa bước ra khỏi phòng tắm, hơi nước ấm còn vương trên làn da. Thân hình cao lớn, vững chãi, chiếc khăn quấn quanh thắt lưng làm vẻ nam tính của hắn càng trở nên nổi bật. Mái tóc ướt nhỏ từng giọt xuống vai, khiến cả người hắn toát lên một sức hút khó cưỡng.

Rì rì… rì còn cô, thì ngồi trên chiếc giường nhỏ, đang sấy khô những lọn tóc ướt, trên người cô là bộ váy ngủ mỏng, màu hồng phấn mềm mại, ẩn hiện bên trong là nội y, ôm lấy đường cong tuyệt mỹ của cơ thể. Làn da cô trắng mịn như phát sáng dưới ánh đèn vàng dịu. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cả không gian như đột ngột lặng đi, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch hỗn loạn.

Cô muốn tránh ánh mắt hắn, nhưng lại không thể. Hắn muốn giữ khoảng cách, nhưng đôi chân cứ tự bước đến gần hơn.

Chỉ một khoảnh khắc… rồi bất chợt, cả hai đều nghiêng về phía nhau. Nụ hôn nhẹ nhàng đến thật tự nhiên, đầy sự dịu dàng, như thể họ đã chờ đợi giây phút ấy từ rất lâu. Hơi thở hòa vào nhau, tim đập không theo một nhịp nào nữa.

… Cô và hắn cùng ngã xuống giường theo quán tính, cô xoay mặt sang nhìn hắn. Hắn cũng nhìn cô.

Giường thì nhỏ, còn cảm xúc thì lớn, lớn đến mức cả hai đều không cưỡng lại được. Trong lòng cả hai ngổn ngang hồi hộp, rung động, và một chút mong chờ…

Hắn chỉnh lại tư thế đặt cô nằm ngửa, Rồi bất chợt… hắn đặt môi hắn lên môi cô.

Nụ hôn của hắn lần này không nhẹ nhàng, nó vồ vập, đầy sự bộc phát, như thể tất cả cảm xúc dồn nén lâu nay tìm được lối thoát trong khoảnh khắc đó.

Mắt cô mở lớn, tim đập thình thịch, hai tay cô vô thức đặt lên ngực hắn, cả người như bị giữ chặt bởi cảm xúc bất ngờ. Nhưng chỉ vài giây sau, sự choáng váng tan dần, thay vào đó là cảm giác nóng bừng lan từ môi đến tận tim. Cô khẽ nhắm mắt, đôi bàn tay nóng bừng ôm hắn thật chặt, như muốn giữ lấy sự gần gũi ấy. Cô cũng đáp lại nụ hôn thật mãnh liệt – không vụng về, mà khát khao, chân thành, đầy cảm xúc dồn nén bấy lâu.

Hơi thở cả hai hòa vào nhau, gấp gáp, quấn quýt. Hắn siết nhẹ eo cô, còn cô thì run nhẹ nhưng vẫn đáp lại một cách đầy cảm xúc.

“Tách…”

Một tiếng vang thật khẽ giữa khe ngực, móc khóa mở bung ra, phơi bày trọn vẹn một bộ ngực nhô cao, thật căng tròn, thật tràn đầy sức sống, ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp áo ngủ mỏng manh, đồng thời bên dưới…

“Soạt…”

Bên mép giường, chiếc quần lót màu tím nhỏ xíu đã nằm đó, chung một chỗ là chiếc khăn tắm. Hắn trực tiếp luồn tay vào bên trong, dưới váy giữa háng cô, là đám lông mượt mà đen rậm, đang ôm sát hai bên mép mu, ngón tay hắn xoa đều kích thích nơi âm vật.

Còn cô thì gần như không còn giữ được nhịp thở của mình nữa. Mỗi lần hắn đưa ngón tay vào sâu trong âm đạo, cọ xát vào vách màng trinh, toàn thân cô lại run lên từng đợt khoái cảm, như thể cảm xúc từ sâu trong lồng ngực bất ngờ trào dâng, kích thích mạnh đến mức cô không kịp chống đỡ, chất dịch nhầy tuôn ra từ nơi âm đạo ướt nhẹp, ướt ngón tay hắn, ướt cả bàn tay hắn, ướt cả luôn tấm ga giường. Bàn tay cô cũng nắm lấy dương vật, đang cương cứng của hắn mà sục nhanh liên hồi. Tay kia, cô bám chặt lấy hắn, nhưng không phải để giữ thăng bằng… mà vì cảm giác quá mãnh liệt khiến cô sợ nếu buông ra, mình sẽ rụng rời ngay lập tức.

Hắn cũng không khá hơn. Hơi thở hắn dồn dập, ngắt quãng, mỗi lần ôm chặt cô, ngậm hết núm vú của cô vào trong miệng, hắn đều phải nhắm mắt lại một giây như để kiểm soát chính mình, nhưng càng siết cô vào lòng, sự dịu dàng và cuồng nhiệt đang xoáy lên trong hắn lại càng khó kiềm hơn. Ngực hắn phập phồng sát bên cô, nóng hổi, mạnh mẽ nhưng đầy hỗn loạn.

Căn phòng nhỏ dường như không đủ rộng cho những cảm xúc đang bùng nổ. Chiếc giường nhẹ nhàng rung theo từng chuyển động của họ. Cô rúc vào ngực hắn, toàn thân mềm nhũn, hơi thở đứt quãng, gần như không còn phân biệt được đâu là nhịp tim mình, đâu là nhịp tim hắn.

Hắn không còn kịp suy nghĩ, chỉ để cảm xúc dẫn dắt, hắn leo lên người cô rồi xoay người lại, hắn cúi xuống âm hộ cô mà bú liếm, sự kích thích đó, làm cho toàn thân cô co giật trong tê dại, hơi thở cô dồn dập, miệng cô rên rỉ từng nhịp, không biết vì hưng phấn hay vì cơn cuộn trào quá mạnh, cơ hàm miệng cô giản mở tối đa, khi đút cái dương vật to lớn ấy vào sâu trong miệng mà bú mút… hắn cố trấn an cảm xúc nhưng chính ngón tay hắn cũng hơi run, tố cáo rằng hắn cũng đang bị cảm xúc kéo đi không phanh.

Một cái “Chạm…” nhẹ cũng có thể khiến họ bật tung thêm một nhịp run rẩy khác. “Hắn bắn ra một lần thì cô lên đỉnh ba bốn lần…” Cả hai quấn lấy nhau… mất kiểm soát, nghẹt thở, thỏa mãn… nhưng lại đầy thổn thức và yêu thương, như thể nếu buông ra một giây thôi, họ sẽ đánh mất điều quý giá nhất trong đời mình…

(Cặp này hình như hợp với số 8 hehe…)